Một li cafe nóng, để vị đắng tan dần trong miệng âm ấm, dìu dịu. Chút ngầy gậy của sữa hay thanh thanh của đường...tất cả cùng hương thơm lẫn vào niềm thích thú.
Một cốc cafe đá, cái đắng như se lại, cái ngọt như sâu hơn, lành lạnh , giá giá...vai viên đá lanh canh nơi thành cốc, một chút bọt thật mềm . Mùi hương cũng dồn nén để nhấp ngụm thât nhỏ nó mới lan toả nhẹ nhàng.
Ấy là cái thú của uống cafe.
Bạn có thể uống nóng hay uống lạnh chắc hẳn không muốpn uống cafe nguội bao giờ, khi mùi hương nhạt nhẽo, cái đắng chuyển sang vô duyên, uống vào chôi chối, cái ngọt thật tội tình...
Một cốc cafe đá, cái đắng như se lại, cái ngọt như sâu hơn, lành lạnh , giá giá...vai viên đá lanh canh nơi thành cốc, một chút bọt thật mềm . Mùi hương cũng dồn nén để nhấp ngụm thât nhỏ nó mới lan toả nhẹ nhàng.
Ấy là cái thú của uống cafe.
Bạn có thể uống nóng hay uống lạnh chắc hẳn không muốpn uống cafe nguội bao giờ, khi mùi hương nhạt nhẽo, cái đắng chuyển sang vô duyên, uống vào chôi chối, cái ngọt thật tội tình...
Đấy cùng là cách chúng ta yêu !
Có thể nồng nàn mỗi giây mỗi phút, có thể như chết vì nhau, có thể tan cả đất trời, quên đi ngày tháng. Là dịu dàng, nồng ấm , là nhớ mong cồn cào, là khát khao chờ đợi , là sống để biết yêu và yêu để thấy mình tái sinh tồn tại, có thể là đau đớn nhưng vẫn thấy mình cháy bỏng đam mê, là trong vô thường thấy mình không vô vị...Như một li cafe thật nóng
Và khi không cò yêu, đó là giải thoát, đó là kỉ niệm như ai cùng mang trên mình tiểu sử, như cái đã qua chẳng trách oán giận hờn. Có thể bước qua thản nhiên như người dưng xa lạ ấy cũng bởi vì khi còn yêu đã giành hết cho nhau...Như một li cafe đá ít sữa ít đường
Nhưng không thể là thứ tình yêu cẩm chừng, thoi thóp, nhạt nhoà. Bỏ thì tiếc mang theo chẳng hứng thú gì. Chỉ là đôi dép quen chân ngại thay đôi khác, chỉ là cái áo quen mặc dù không thích nhưng vần khoác lên theo quán tính thói quen...Một li cafe ngội, cái đắng ngọt lắng xuống, một lớp nước loãng toẹt bên trên, khuâý mãi không còn hương vị...
Có thể nồng nàn mỗi giây mỗi phút, có thể như chết vì nhau, có thể tan cả đất trời, quên đi ngày tháng. Là dịu dàng, nồng ấm , là nhớ mong cồn cào, là khát khao chờ đợi , là sống để biết yêu và yêu để thấy mình tái sinh tồn tại, có thể là đau đớn nhưng vẫn thấy mình cháy bỏng đam mê, là trong vô thường thấy mình không vô vị...Như một li cafe thật nóng
Và khi không cò yêu, đó là giải thoát, đó là kỉ niệm như ai cùng mang trên mình tiểu sử, như cái đã qua chẳng trách oán giận hờn. Có thể bước qua thản nhiên như người dưng xa lạ ấy cũng bởi vì khi còn yêu đã giành hết cho nhau...Như một li cafe đá ít sữa ít đường
Nhưng không thể là thứ tình yêu cẩm chừng, thoi thóp, nhạt nhoà. Bỏ thì tiếc mang theo chẳng hứng thú gì. Chỉ là đôi dép quen chân ngại thay đôi khác, chỉ là cái áo quen mặc dù không thích nhưng vần khoác lên theo quán tính thói quen...Một li cafe ngội, cái đắng ngọt lắng xuống, một lớp nước loãng toẹt bên trên, khuâý mãi không còn hương vị...
Vậy nhé
Hâm nóng li cafe của bạn bằng thật nhiều nồng nàn !
Để lại và ra đi !
Đừng tiếc một cốc cafe nguội !
Hâm nóng li cafe của bạn bằng thật nhiều nồng nàn !
Để lại và ra đi !
Đừng tiếc một cốc cafe nguội !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét